chỉ mong chầm chậm thích em
Tags : Đoc truyện Chỉ mong chầm chậm thích em, Trạm Lượng, truyện ngắnm biến tháim triuện hài, hiện đại, Doc truyen Chi mong cham cham thich em, Tram Luong, truyen nganm bien thaim triuen hai, hien dai,
Lời bài hát Chầm Chậm Thích Em – Hứa Kim Tuyền. Tình yêu trong những cuốn sách tình ngôn thường đẹp đến nao lòng. Chàng trai dưới ánh nắng đạp xe chờ cô gái trước nhà. Rồi cô đưa tay ôm anh từ sau, họ như thế thật lâu. Tạm quên thế gian, chỉ hai người lãng mạn
Đúng lúc đó, một chiếc lao đến, bật đèn sáng choang. Một tay An Nhiên đỡ thân thể nặng nề của Tống Thành, một tay vẫy loạn xạ ra tín hiệu gọi xe kia dừng lại. Chiếc xe màu đỏ rực đi chậm lại, đến gần hai người.
Anh chầm chậm vờn tôi trong căn bếp. "Em có im lặng mà đến đây không?" Anh nói. "Em đã từng làm vậy bao giờ chưa?" "Cô Steele, ý cô là sao?" Anh cười nhếch mép. "Em sẽ gặp chuyện tệ hơn nếu em để tôi đến và bắt được em đấy." "Đó chỉ là khi anh bắt được em thôi
Đọc sách truyện Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em - Full - Trạm Lượng Full tác giả - , Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm.
Site De Rencontre Amoureux De La Nature. ReviewCHỈ MONG CHẦM CHẬM THÍCH EMTác giả Trạm LượngThể loại Hiện đại, ngôn tình đô thị, biến thái & tiểu Bạch, HESố chương 10Tình trạng Hoàn-“Phụ nữ thời đại mới, gặp người đàn ông mình thích thì phải biết chủ động đánh tới, mặt hàng tốt thì phải lấy về chứ!Thời buổi này, nữ tính cũng phải tự cường mới được!”…Lâm Dĩ Trân tay cầm “Bí kíp theo đuổi đàn ông”, đầu miên man suy nghĩ về tuyên ngôn thời đại mới do cô bạn thân Y Đình đúc kết. Sự thật thì, chuyện theo đuổi đàn ông này cô đã ra tay từ mười năm trước, nhưng đối phương ngay cả xuất đầu lộ diện từ chối cũng lười. Càng nghĩ, Dĩ Trân càng không hiểu tình huống lúc này của mình. Khi xưa, cô là người bị anh cự tuyệt nhưng lần đầu tiên gặp lại, anh liền hướng cô đòi nợ. Chỉ cần nhìn thấy cô, liền tùy ý đùa cợt, còn không quản giờ giấc nửa đêm canh ba gọi điện nhắc nhở cô… đi vệ sinh. Dù không hiểu mình đã vô ý đắc tội anh ở điểm nào nhưng từ ngày gặp lại Thủy Thần, Lâm Dĩ Trân ý thức được một điều, vết xe đổ năm xưa một lần nữa lặp lại. Chỉ là…“Ô ô… theo đuổi đàn ông thật khó mấy năm trước, cô bị cự tuyệt. Giờ mười mấy năm sau, cô có thể được chấp nhận chứ? Có thể sao?”…Khi nhắc đến vị bác sĩ pháp y Thủy Thần nổi tiếng nhất ngành, kỳ thực chỉ cần hai chữ ngắn gọn là có thể khái quát toàn bộ về con người này – BIẾN THÁI. Cả ngày, anh chỉ thích “bồi dưỡng tình cảm” với đống tay chân ngâm trong phoocmon, rãnh rỗi một chút liền trò chuyện cùng một cái đầu người không rõ danh tính mang tên “Lão Vương”, hứng thú tìm hiểu chỉ xoay quanh đám dòi bọ trên thi thể… Nếu Thủy Thần nhận mình biến thái thứ hai chỉ sợ không ai đủ khả năng leo lên đầu anh bon chen vị trí thứ nhất. Thế nhưng, thiên tài có cái khó của thiên tài, người biến thái cũng có nỗi khổ của người biến thái. Suốt mười năm qua, anh đêm đêm “ôm hận” mà ngủ, chung quy chỉ tại một người – cô ngốc Lâm Dĩ Trân. Nhắc đến cái tên này, người quanh năm lãnh đạm như Thủy Thần cũng không kiềm được mà “nộ khí xung thiên”. Nếu muốn tỏ tình, chỉ cần gọi điện thoại tới, hẹn anh ra ngoài là được, thời buổi nào rồi còn dùng cách viết thư. Kết quả anh nhận thư trễ một ngày, đợi trọn mười năm. Nhưng cô ngốc này dường như không hiểu anh vì cớ gì nổi giận, một mực cho rằng năm xưa anh cự tuyệt cô, hết lần này đến lần khác thử thách độ nhẫn nại của anh. Cô hại anh có cảm giác như bị vứt bỏ không thương tiếc suốt ngần ấy năm, dù không muốn, Thủy Thần anh vẫn phải thừa nhận…“Thành thật nói với em, em khiến anh có cảm giác như bị thất tình. Con người anh thù rất dai, cho dù đến chết, cả đời cũng nhớ được em!”…“Chỉ mong chầm chậm thích em” là bộ truyện có nội dung xoay quanh mối tình oan gia của cặp đôi Thủy Thần – Dĩ Trân. Cả hai người học chung một lớp, xuất phát điểm ban đầu chỉ là tình bạn đơn thuần. Thế nhưng từ xưa đến nay, tình yêu vốn là thứ tình cảm kỳ lạ khó đoán, khi gần không rõ nhưng chia xa mới hiểu được thì ra hình bóng đối phương đã khắc sâu trong tim tự lúc khi đọc bộ truyện này, kỳ thật những bộ ngôn tình lê thê vài trăm chương mới là khẩu vị của tôi. Nhưng người ta nói, không thử thì không biết bản thân mình có thích hay không và quả thật trong một phút ngẫu hứng đổi vị, đọc một bộ truyện không quá mười chương lại khiến tôi có cái nhìn mới mẻ về thể loại truyện này. Nếu bạn yêu thích thể loại Phúc hắc+Tiểu Bạch pha thêm chút oan gia, hài hước thì bộ truyện này sẽ là một gợi ý tuyệt vời đấy!-Review by Âu Dung HoaDes by Cỏ Tần*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
Địa điểm Lớp họcNội dung ghi chépGần đây, lời đồn bay đầy trời, bát quái một đống lớn! Cũng không biết là kẻ nhàm chán nào tung lời đồn, lại đồn là tôi và Mông khỉ là một đôi, cho nên mới ra mặt thay cô khó hiểu! Từ lúc nào thì tôi và Mông khỉ lại thành một đôi? Lại vì sao phải thành một đôi với Mông khỉ? Thực khó chịu!Nhưng mà mấy chuyện bát quái này lại lan truyền trong lớp rất hot, rất nhiều nữ sinh càng thêm chẳng hiểu làm sao có địch ý với Mông khỉ, thỉnh thoảng tìm cô ấy gây phiền toái, mà cô ấy lại chỉ biết đỏ mặt yên lặng chịu đựng, cũng không phản kháng, nhìn mà khiến tôi thật là... thật là không thể không khó chịu!Thực là chẳng hiểu sao! Vì sao mỗi lần đến những lúc như vậy, tôi sẽ như là trúng tà mà ra mặt thay cô ấy, một lần, hai lần... nhiều lần, chẳng trách tin đồn càng truyền càng giống thực,Rất khó chịu! Thực sự rất khó chịu! Khó chịu cô ấy, bản thân mình cũng không thoải mái... Đáng ghét! Sao tôi lại phải giúp cô ấy ra mặt chứ********Hôm ngoài viện kiểm định, Vương Chí Cương đang muốn vào trong tìm người, đã thấy "mục tiêu" từ bên trong đi ra, ngay lập tức vui mừng phấn chấn xông lên."Tú tài huynh, có bản rồi!" Mừng rỡ kêu to, vui vẻ gần như muốn bay lên trời."Bản gì? Bản nhạc?" Nghiêng mắt liếc hừ một cái, tính xấu của Thủy Thần không hề thay đổi lành lạnh giễu cợt."Bản danh sách sáu kẻ bị tình nghi là hung thủ!" Nhanh chóng lấy ra tài liệu điều tra cả đêm cho hắn nhìn, tinh thần Vương Chí Cương vẫn đầy phấn chấn."Không tồi! Mới một ngày, cậu đã tìm được hết những người nhóm máu A có em trai nhỏ bị thương rồi." Lật xem tài liệu trong tay, khóe miệng khẽ nâng lên, biểu hiện tâm trạng cũng không tệ vậy, Vương Chí Cương có thể đắc ý, đúng lúc đang muốn ngửa mặt lên trời cười dài, mấy tờ tài liệu "Đề cử hung thủ" đã bị cuộn tròn lại nhét vào trong cái miệng rộng của hắn."Phi phi phi!" Tiếng cười ngưng lại, nhanh chóng lấy tài liệu đã bị cuộn lại trong miệng, hắn lớn tiếng kháng nghị. "Tú tài huynh, cậu có ý gì hả?" Vị bạn học cũ này càng ngày càng quá đáng nhá! Con cọp không phát uy, coi hắn ta là mèo bệnh hả?"Mấy tờ đó đều vô dụng!" Không coi lời tức giận chất vấn ra gì, vẻ mặt vẫn cực bình tĩnh như cũ."Vậy sao?" Lực chú ý lập tức bị phân tán, Vương Chí Cương nhanh chóng mở tài liệu ra nhìn kỹ. "Ừ... ba đứa bé ba tuổi, năm cùng mười tuổi này thì đúng là không thể, nhưng mà tờ này sao lại loại?" Rút ra một tờ trong đó giơ trước mắt hắn, lớn tiếng chuẩn bị đối đáp."Một ông già tám mươi hai tuổi, cậu cảm thấy ông ta có năng lực gây ra án cưỡng gian rồi giết người sao?" Nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đem bàn tay chướng mắt kia đánh rớt."Làm gì? Cậu kỳ thị người già?" Mặc dù cảm thấy lời nói của hắn rất có lý, Vương Chí Cương vẫn cố ý muốn tranh luận. "Tôi tin tưởng tôi dù hơn tám mươi tuổi, vẫn có năng lực ấy ấy, sao hả?" Ưỡn ngực, rất tin vào bản thân già rồi vẫn có thể hùng dũng hiên oai vệ, khí phách hiên ngang, có năng lực "Súng vàng không ngã"."Nếu mà cậu sống được đến lúc già như vậy thì hẵng quay lại nói!" Hừ một tiếng cười nhạo, miệng thực sự không lương thiện tí nào."Này, cậu nguyền rủa tôi à!" Vương Chí Cương khinh khỉnh kháng nghĩ, rất rõ ràng lời của cái miệng pháo này,miệng mình khẳng định là không độc bằng miệng cậu ta, ngay lập tức kéo đề tài về vụ án "Được rồi! Hơn tám mươi tuổi cũng loại, vậy chỉ còn lại hai người!"A a... Phạm vi lập tức được thu nhỏ như vậy, giờ thì tốt rồi! Lập tức túm hai kẻ này đến xét nghiệm DNA, khẳng định lập tức có thể khiến hung thủ hiện nguyên hình."Hai người này nhất định có một kẻ chính là kẻ phạm tội, đi thăm dò đi!" Giọng nói khẳng định đưa trả tài liệu lại cho hắn, Thủy Thần vòng qua, chuẩn bị tan làm."Tú tài huynh, cậu vội đi đâu vậy?" Thấy vậy, Vương Chí Cương không khỏi cảm thấy cổ quái. Người này rất hiếm khi rời khỏi viện kiểm định, sao hôm nay lại khác thường vậy?"Đến chỗ Mông Khỉ lấy đồ." Khác thường quay đầu lại trả lời, Thủy Thần lộ ra nét cười kỳ quái."Hở? Tại sao đồ của cậu lại ở chỗ Mông khỉ?" Vẻ mặt chấn kinh, Vương Chí Cương đơn giản không thể tin được, ngay sau đó liền liên tưởng đến phương diện nào đó, không khỏi thất thanh kinh ngạc "Chẳng lẽ hai người đã đến mức độ đó?" Tú tài huynh khá lắm, tốc độ nhanh thật, đúng là hình mẫu tiêu chuẩn cho câu "tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi"Quả nhiên! Người có đầu óc đơn giản, chỉ biết nghĩ đến chuyện đó."Cậu nói xem?" Quỷ quyệt hỏi ngược lại, Thủy Thần cũng không giải thích, vẻ mặt như thật mà lại giả khiến cho cậu ta hiểu lầm, xoay người lại khoát tay áo, lần nữa sải bước chạy lấy hắn đi về phía bãi đậu xe, chỉ chốc lát, chiếc xe màu trắng bạc phóng ra, nhanh chóng biến mất trên đường, cảm xúc khiếp sợ của Vương Chí Cương lúc này mới dần dần hồi phục lại, khuôn mặt dương cương không khỏi lộ ra nụ cười."A a... càng hay nha! Hồi trung học, tú tài huynh lúc nào cũng giúp Mông khỉ ra mặt, lúc đấy mình thấy cậu ta đối với Mông khỉ đặc biệt tốt, còn cố ý tung tin đồn cậu ta với Mông khỉ là một đôi, hôm nay chẳng phải đã ứng nghiệm rồi sao? Chậc chậc chậc, xem ra mình mà không làm cảnh sát, có thể chuyển qua làm thầy bói cũng được...."Ô? Người kia là...Ánh mắt sắc bén quét qua cô gái mới bước ra từ siêu thị, Thủy Thần chậm rãi chạy xe ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống ghé đầu gọi người —–"A Diễm!""Anh hai!" Ngước mắt nhìn, liếc thấy cái đầu ló ra từ chiếc xe trắng bạc, Thủy Diễm cười nhẹ đi tới "Thật khéo, vậy mà lại gặp anh.""Đến mua đồ?" Liếc mấy túi đồ ăn tươi ngon trong túi em gái, Thủy Thần cười nhẹ nói."Dạ." Nhẹ nhàng đáp lại, khuôn mặt thanh lệ bừng ý cười vui vẻ. "Mạnh Hải dạo này ăn rất khỏe, hôm qua còn nói không muốn ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng khó ăn ở bệnh viện nữa, hỏi em có được ăn thịt bò bít tết không, em hỏi bác sĩ xong, thấy không có vấn đề gì, muốn mua về làm cho anh ấy nếm thử một chút!" A... Anh ấy muốn ăn nhiều, tức là thân thể đang dần dần hồi phục."Thằng nhóc kia còn dám chê đồ ăn bệnh viện? Bệnh nhân như cậu ta đúng là quý hiếm!" Giọng nói lạnh mỏng trào phúng, khóe miệng lại cong lên một nụ cười mơ hồ."Không có biện pháp! Ai bảo bệnh viện là của nhà anh ấy mở!" Cười khẽ đáp lại, mặt mày bớt đi mấy phần sầu lo vài ngày trước, nhiều thêm một tia vui mừng."Cái gì mà nhà cậu ta? Bây giờ cũng là nhà em rồi." Làm sao? Con bé này là quên mất mình đã đồng ý lấy Mạnh Hải trong phòng bệnh rồi sao?Ngẩn ra, lại nghĩ mấy ngày hôm nay mình vẫn lấy bệnh viện làm nhà, trái tim lúc nào cũng trong tình trạng bất an chấn động, mặc dù đã lấy Mạnh hải, vẫn không chân chính tự ý thức được, hôm nay nghe anh trai nói vậy, Thủy Diễm không khỏi hơi giật mình, ngay sau đó tràn ra một nụ cười nhè nhẹ."Cũng đúng!"Xoa cằm cười khẽ. A... Hôm nay cô cũng là một thành viên của nhà họ Mạnh vậy, Thủy Thần không nói gì thêm nữa, lại hỏi "Em tới thế nào?""Bắt taxi.""Lên đây đi!" Mở cửa xe chuẩn bị đưa em gái đi bệnh viện thăm ông xã, làm hết nghĩa vụ của một người anh cả."Dạ." Gật đầu một cái, nhanh chóng ngồi vào bên trong Thủy Diễm thắt chặt dây an toàn, Thủy Thần nhanh chóng nhấn ga, chiếc xe màu trắng bạc một lần nữa biến mất trong dòng xe cộ, nhanh chóng tiến về hướng bệnh viện Trường Hắn có hơi kén ăn, nhưng mà trước kia hồi còn học trung học, lúc cơm trưa bao nhiêu món hắn đều ăn không hết, nhưng mỗi khi có củ cải, đều thấy hắn ăn sạch sẽ, cho nên... chắc là hắn thích củ cải đúng không? Rồi! Quyết định! Mua củ cải!Chọn thêm hai củ cà rốt bỏ vào giỏ, Lâm Dĩ Trân tiếp tục dạo quanh siêu thị, nghĩ đến lát nữa Thủy Thần sẽ đến tìm cô, liền vui vẻ đỏ mặt, ngay cả trái tim cũng đập lên thình nói, cô cũng coi như là "Nhờ họa có phúc" vì "sự kiện nước miếng" mất thể diện, hôm qua cô nhận được một chiếc áo chờ giặt, hôm nay chủ nhân cái áo sẽ tới lấy về, cho nên kết luận là... Thủy Thần sẽ đến chỗ cô tìm cô, hôm nay cô lại có cơ hội ở chung với người trong lòng, cái này gọi là "Nhờ họa có phúc" đó!Nghĩ đến đây, Lâm Dĩ Trân hơi đỏ mặt cười trộm. Mặc dù hôm qua làm sai kế hoạch, biểu hiện rất mất thể diện, nhưng cũng là bởi vì có đi tìm hắn, mới lấy được chiếc áo dính nước miếng về giặt, cũng mới có cơ hội để hắn đến chỗ cô lần nữa."A... Không thể cười ngây ngốc nữa! Mau mua thức ăn về, nói không chừng anh ấy sẽ giống lần trước, ở lại ăn cơm!"Hồi hồn lại trong trạng thái tim đập cười ngây ngô, hai tay vỗ vỗ lên gò má nóng rực, sợ thời gian trễ quá sẽ không kịp, cô nhanh chóng mua chút đồ ăn, đến quầy thanh toán xong, mới bước ra khỏi siêu thị, khóe mắt không cẩn thận quét đến một chiếc xe màu trắng bạc đang đỗ ven đường, xe màu trắng bạc rất nhiều, thứ hấp dẫn ánh mắt cô thực sự là khuôn mặt quen thuộc bên trong xe cùng với cô gái thanh lệ nhìn hơi quen quen bản năng, cô giống như có tật giật mình núp sau cái cột, lặng lẽ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn lén, không bỏ sót vẻ mặt cười nói của hai người kia chút cô gái xinh đẹp mà hắn mua sữa đậu nành mang đến bệnh viện kia!Chậm rãi xoay qua phía sau cây cột, Lâm Dĩ Trân đưa mắt nhìn chiếc xe trắng bạc phóng đi xa, thoáng cái đã biến mất, chỉ cảm thấy một nỗi buồn bực trong ngực....Hắn... lát nữa còn đến tìm cô nữa không? Cô không dám trông đợi!Hắn vẫn chưa tới! Nhìn chằm chằm một bàn đầy món ăn, Lâm Dĩ Trân càng nghĩ càng khó chịu, nhưng cũng không trách người ta được, dù sao Thủy Thần cũng đâu có nói mấy giờ sẽ đến, là chính cô tự mình mơ tưởng quá tốt đẹp, tự cho là đúng làm một bàn lớn đồ ăn, tự mình trông mong hắn sẽ đến ăn tối cùng với tám giờ, cho dù hắn có tới, chắc cũng đã sớm ăn tối Cất vào tủ lạnh, để mình từ từ tiêu hóa mấy ngày tới thầm than thở, bởi vì tâm trạng quá mức sa sút, Lâm Dĩ Trân cũng chẳng muốn ăn gì, đứng lên đang muốn bưng món ăn đi, tiếng chuông cửa đột nhiên vang hắn sao?Ngơ ngẩn, cô chạy nhanh ra mở cửa, lại thấy vẻ mặt đầy sát ý của hắn đang tức giận nhìn chòng chọc mình."Sao, sao vậy?" Kinh hồn táng đảm, không biết mình lại chọc hắn chỗ nào?"Không phải đã bảo cậu rồi, phải xác định xem người đến là ai mới mở cửa chứ? Cậu muốn người khác phải nhắc nhở bao nhiêu lần nữa hả?" Hàn băng ngàn năm lại nện ra ngoài, Thủy Thần lạnh giọng giận dữ khiển là pháp y, hắn đã khám nghiệm qua biết bao nhiêu xác của những cô gái một mình thuê nhà bên ngoài, lại bởi vì sơ sảy nhất thời mà bị kẻ ác đột nhập cưỡng gian rồi giết, Mông khỉ này chẳng lẽ không biết chú ý bản thân một chút sao?"Thực, thực xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ nhớ!" Cho dù bị trách cứ, Lâm Dĩ Trân biết hắn muốn tốt cho mình, cho nên cũng nói xin lỗi như lần trước, đáy lòng lại thấy vui vẻ vì sự quan tâm của hắn."Tốt nhất là như vậy!" Vẫn không vui như cũ, đẩy chủ nhà ra, đi thẳng vàng đóng cửa lại, mặt cô ửng đỏ đi theo sau hắn, giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng lấy chiếc áo sơ mi đã được giặt sạch sẽ, gấp cẩn thận giơ ra trước mặt hắn."Áo, áo của cậu tôi đã giặt sạch rồi..." Vừa đụng đến hắn, cho dù chẳng xảy ra chuyện gì, cô vẫn không tự chủ được mà hơi lắp còn chưa nói xong, cũng không biết là lại chọc vào đâu của hắn, chỉ thấy Thủy Thần nheo mắt lạnh, giọng nó êm ái đến mức khiến người ta không nhịn được mà sợ hãi. "Mông khỉ, cậu đây là đang đuổi tôi sao?""Không có, không có! Tôi không có..." Hắn đến khiến cho cô thực vui vẻ, làm sao có khả năng đuổi hắn được? Vô tội bị oan, Lâm Dĩ Trân lắc đầu mãnh liệt phủ nhận, trong lòng hoảng sợ."Nếu không có, cậu vội vã trả áo sơ mi cho tôi làm gì?" Có phải ám chỉ hắn mau cầm đồ rồi biến không?Hắn.... có nghĩ nhiều quá hay không vậy?Ngây cả người, cuối cũng cũng hiểu sao mình lại bị oan, Lâm Dĩ Trân im lặng, lập tức không nói gì, rất thức thời đem áo sơ mi đặt lại trên giá, đỡ cho khỏi bị mắng vậy, Thủy Thần lúc này mới hài lòng, tự động ngồi xuống ghế sa lon, mắt hạ xuống, nhìn thấy mấy món ăn đã được bày biện tử tế trên bàn, lập tức không chút dấu vết hỏi "Cậu chưa ăn cơm?""Ách... vừa, vừa muốn ăn." Không dám thừa nhận mình tự mình đa tình đợi muốn ăn? Cho hắn là trẻ con ba tuổi dễ bị gạt lắm sao! Mấy món ăn kia đã sớm nguội, nhất định là nấu đã lâu. Mông khỉ này chẳng lẽ là làm xong đồ ăn rồi, chờ hắn đến tận bây giờ?Nghĩ đến đây, mắt lạnh lặng lẽ ấm lên, môi mõng khẽ cong, tâm tình của Thủy Thần cực tốt ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô."Chuyện, chuyện gì?" Thấy vậy, Lâm Dĩ Trân lập tức bịt lỗ tai lại kinh sợ hỏi. Kể từ hôm qua bị hắn dùng cực hình véo tai xong, giờ cô chỉ cần thấy hắn ngoắc là trong lòng đã phát run, cảm thấy lỗ tai đã bắt đầu đau nhức."Ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm!" Nhàn nhạt quét qua động tác phòng hộ của cô một cái, Thủy Thần không khỏi cười thầm. Cô ấy bịt cái gì chứ, nếu thực sự muốn véo, chẳng lẽ còn không tìm được cơ hội sao?"Hả?" Kinh ngạc kêu một tiếng, cô nhanh chóng bước tới chiếc bàn thấp ngồi xuống, xới cơm cho hắn, đồng thời kinh ngạc hỏi "Cậu vẫn chưa ăn sao?" Còn tưởng hắn đã ăn với vị tiểu thư kia thực tế, hắn đã ăn rồi. Lúc nãy đưa em gái đến bệnh viện, thuận đường đi thăm cậu em rể mặt như trẻ con kia một chút, tỏ rõ uy phong của một người anh vợ, hơn nữa rất ác ý cố tình tranh thịt bò bít tết của bệnh nhân, cho nên bụng cũng đã no mấy phần rồi, nhưng mà... nể tình cô làm một bàn thức ăn chờ hắn, cho cô nàng chút mặt mũi thưởng thức một chút vậy."Coi như là ăn rồi." Nhưng mà hắn vẫn có thể ăn được, không sao cả!"Cùng, cùng với vị tiểu thư cậu đưa bánh quẩy đến bệnh viện lần trước kia?" Cúi đầu nhỏ giọng hỏi, chẳng biết tại sao, cảm xúc suy sụp lúc nãy lại trở lại."Sao cậu biết vậy?" Đây cũng ngoài dự liệu của hắn."Tôi... tôi ở ngoài siêu thị đồ tươi nhìn thấy.... nhìn thấy hai người...." Lắp bắp giải thích, đầu càng cúi càng thấp, giọng nói cũng ngày càng ra là như vậy! Còn tưởng cô ấy đã đạt tới cảnh giới thiên nhãn lúc nào! Nhưng mà thấy ở ngoài siêu thị đồ tươi à... Vừa nhìn thức ăn trên bàn một cái. Quả nhiên! Bàn thức ăn này là đặc biệt nấu cho khi càng thêm xác định, tâm tình của Thủy Thần càng tốt lên mấy phần, thấy rõ vẻ mặt u ám như đưa đám của cô, suy nghĩ vừa chuyển, nhất thời hiểu ra nguyên nhân cô buồn bực không vui."Mông khỉ!" Bỗng dưng, giọng nói mỏng lạnh cười gọi người."Chuyện gì?!" Uất ức ngước mắt, tâm trạng cực thấp."Hiện giờ tâm trạng tôi rất tốt." Tuyên vậy, Lâm Dĩ Trân không khỏi càng thêm phiền vừa mới cùng ăn cơm với tiểu thư xinh đẹp, tâm tình tốt là đúng rồi, cũng đâu cần phải khoe ra với cô! Cô mặc dù xấu hổ hướng nội, không hay trở mặt tức giận với người khác, nhưng tượng đất cũng có tính cố chấp, nếu hắn muốn khoe khoang tâm trạng tình trường đắc ý của mình, vậy cũng chớ trách cô... chớ trách cô....Thôi! Cô cũng chẳng làm gì được hắn!Ô... Thực bi ai! Lấy cơm chữa thương đi!Đợi một lúc lâu không thấy cô đáp lại, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, Thủy Thần liếc ngang, bất đắc dĩ cho cô nàng thêm một cơ hội nữa."Mông khỉ, tâm trạng tôi thực sự rất tốt!" Cho nên nếu cô có bất kỳ "Yêu cầu" gì, hắn cũng sẽ đáp ứng, hiểu chưa hả? Người thông mình phải biết nắm lấy thời cơ đúng hà, người nào đó nên nắm chắc cơ hội lại không cách nào hiểu nổi loại ám hiệu của thần nhân như hắn, ngược lại càng thêm buồn ghét! Hắn có mỹ nữ ăn cơm cùng, tâm tình tốt sao còn phải đả kích cô lần nữa? Đáng ghét! Đáng ghét! Trái tim thực buồn bực, lỗ mũi cay quá, hốc mắt nóng quá... Hỏng bét! Thực muốn khóc!Không! Không được! Nếu mà khóc trước mặt hắn, chẳng phải là còn làm trò cười hơn sao?Nghĩ đến đây, Lâm Dĩ Trân vốn bị "tâm trạng rất tốt" của hắn làm cho tâm trạng rất không tốt, không có thời gian rảnh nghĩ ngợi đột nhiên đứng lên, sau này khi tâm trạng trở lại bình tĩnh rồi, cô vẫn không thể tin được mình lại làm chuyện như vậy ——"Thủy Thần!""Có gì thì nói đi!" Muốn tỏ tình sao? Rất tốt! Rất tốt! Hắn sẽ chấp đầu kéo tay hắn, Lâm Dĩ Trân lẳng lặng đưa hắn tới cạnh cửa, mở cửa ra, đỏ mặt hồng cả mắt nhìn hắn....Mông khỉ này có bệnh quái dị sao? Tỏ tình nhất định phải mở cửa sao? Thôi! Cho dù cô ấy có muốn mở tung cửa sổ, chỉ cần cô ấy thích là bụng thầm nghĩ, Thủy Thần nhìn khuôn mặt hồng rực của cô, môi mỏng tách ra một nụ cười vui vẻ rõ ràng... Nói đi! Nói mau đi! Hắn chờ đây!"Tạm biệt!" Lời nói tương phản mãnh liệt với mong đợi của hắn thốt ra, bàn tay nhỏ bé của Lâm Dĩ Trân dùng sức đẩy, sau đó "Rầm" một tiếng, sập cửa khóa lại."Mông khỉ, cậu mở cửa cho tôi!"Giọng nói lạnh lẽo hiếm khi cao vút lên, từng tiếng từng tiếng tức giận gọi cửa, có người – tức, điên, rồi!Mười giờ tối, một vị cảnh sát đầy nhiệt huyết vẫn còn đang ở tổ hình sự bị một cuộc điện thoại gọi đến, khi hắn phong trần mệt mỏi chạy đến chỗ hẹn ở bờ đê, chỉ thấy một đại pháp y đang.... ấm người?A — không thể nào!Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Vương Chí Cương trong lòng thê lương kêu thảm thiết, đơn giản sắp hỏng trước thấy tú tài huynh nóng người, đã hơn mười năm trước, đời cảnh sát của hắn bận rộn, phá án đã mệt mỏi, lâu lắm rồi không được một giấc ngủ ngon, làm ơn đừng có quay lại tìm hắn nổi điên!"Tú tài huynh, cậu đây là đang làm cái gì hả?" Vẻ mặt ảm đạm, không mang theo bất cứ hy vọng nào tiếng, Thủy Thần xoay người nhìn hắn, khuôn mặt tuấn dật vô cùng âm lãnh. "Ấm người, cậu biết rồi đấy.""Gần đây tôi rất bận, cậu có muốn dời đến lúc khác không?" Bất đắc dĩ thương lượng."Cậu như vậy rất nhục nhã uy danh 『vua ẩu đả 』.""Mẹ kiếp! Vì danh dự, tôi đây chỉ có thể chiến!" Cởi áo khoác xuống, xắn tay áo lên, Vương Chí Cương trời sinh không thể tránh thoát bất cứ khiêu chiến rãi xắn tay áo, Thủy Thần nhìn anh chàng bày ra tư thế, lập tức không nói nhảm nữa, đầy bụng hỏa khí khiến cho hắn chỉ muốn phát tiết sạch sẽ, lập tức cất bước xông tới, một cuộc chém giết chẳng hiểu làm sao bắt đầu ở va chạm ẩu đả vật lộn từng tiếng từng tiếng vang lên giữa đêm đen, đánh đến cực kỳ oanh liệt, nếu không phải người biết chuyện nhìn vào, còn tưởng rằng hai người có thâm thù đại hận biết qua bao lâu, tiếng va chạm dần dần giảm bớt, tiếng thở dốc từ từ nặng nề, cuối cùng, người đàn ông có thân hình thon gầy bị KO đánh ngã, ngay sau đó, người có tầm vóc cường tráng kia cũng cười to ba tiếng, cũng nằm xuống bên cạnh đối thủ."Ha ha ha, tú tài huynh, cậu chưa có ngỏm đấy chứ?" Chế nhạo cười hỏi, đánh được cực kỳ vui vẻ."Cậu còn chưa ngỏm, tôi cũng không tiện giành trước cậu một bước." Nhàn nhạt bộp lại,buồn bực tan bớt."Được rồi! Tôi đáp ứng cậu, về sau tôi có đến thế giới khác trước, sẽ chuẩn bị tốt rồi quay lại đón cậu, thế nào?" Quá nghĩa khí còn gì!"Nếu mà ngỏm rồi còn phải dây dưa ở chung một chỗ với cậu, vậy tôi cũng quá bi thảm!" Người ác độc bạc bẽo hoàn toàn không cảm kích."Xì!" Liếc ngang cười một tiếng, nhìn bầu trời đêm không có mấy ngôi sao ở Đài Bắc, Vương Chí Cương lười biếng nói "Mười mấy năm không thấy cậu ấm người, giờ là sao?" A a, tìm người "Binh bốp chát" còn phải làm ấm người trước, cũng chỉ có cái tên biến thái này lặng một lúc lâu, đên lúc cho rằng Thủy Thần không trả lời, lại nghe được giọng nói lạnh lùng xen chút buồn bực vang lên ——–"Phụ nữ, đúng là khó hiểu!"Ui—- thì ra là có liên quan đến phụ nữ!Lần trước, là sau khi biết Mông khỉ chuyển trường xong, kéo hắn ra "Binh bốp chát" một trận, bây giờ, đi tìm Mông khỉ xong, lại tới tìm hắn ẩu đả. A a... hai lần đều có liên quan đến Mông khỉ, lần này thú vị rồi đây!Hứng thú nở nụ cười, Vương Chí Cương quyết định phải phát huy tình yêu thương giữa bạn học với nhau, dành lúc rảnh rỗi đi tìm bạn học Mông khỉ nhắc nhở tử tế một Xin thương hại cho đời cảnh sát bận rộn lại mệt mỏi, tiền lương chỉ đủ no bụng, có rảnh thì chỉ muốn lăn ra ngủ bù của hắn, giờ không muốn lãng phí thời gian phụng bồi cậu ta ẩu đả, hơn nữa, đối phương lại là một tên mềm oặt chẳng có tính khiêu chiến gì cả, càng khiến hứng thú người ta thiếu thiếu ấy!
Trọn bộ Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi đọc truyện full hay Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em của tác giả Trạm Lượng rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Nguồn convert Meoconlunar TTVEdit LinhMaroonBeta ruacon Nữ chính bạch thỏ, nam chính “biến thái” Sau bao năm trời ôm “mối hận” vì chuyện quá đáng ấy mà cô đã làm với anh, không biết là ông trời run rủi cho anh được báo mối thù năm ấy, hay chính cô “thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa lại xông vào”…Đã thế thì đừng trách anh dùng hết thủ đoạn biến thái bắt cô “trả” cho bằng hết Hắc hắc…Không ngờ cô gái năm xưa hở chút lại đỏ mặt như “mông khỉ” kia, vậy mà lớn lên lại trông ngày càng trưởng thành, thuần thục, hương vị thiếu nữ lại càng mê ngườiChỉ là cái kiểu suốt ngày đỏ mặt lại không hề đổi chút nàoKhiến hắn càng “chơi đùa” cô lại càng nghiện không dứt ra đượcThế nào hắn cũng phải khiến cô giải thích cho rõ ràng chuyện kia, mà cho dù có hay không cũng không quan trọng, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô nữa đâu… Doc truyen chi mong cham cham thich em lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em full, chương 1, chương cuối. Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em review, Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em Danh sách chương Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
Mục lục Lời bài hát Chắc em thôi mong chờ Bình luận về bài hát này Video bài hát Chắc em thôi mong chờ Ghi chú cho lời bài hát Chắc em thôi mong chờ Lời bài hát liên quan Nhạc sĩ/ Sáng tác Năm sáng tác Ngôn ngữ Việt Nam Số lượt nghe 2006 Các ca sĩ thể hiện Nhật Kim Anh Lời bài hát Chắc em thôi mong chờ Trời đổ cơn mưa,mưa mùa đông ướt vai của em Lạnh buốt con tim càng làm em cồn cào nhung nhớ Vào một ngàу mưa đó hai chúng ta thấу nhau vô tình Ɲụ cười anh ấm áp đã đánh thức trái tim của em Mình mới уêu nhau chưa được lâu nhưng phải cách xa Phải tiễn anh đi về nơi kia nghìn trùng đất khách Lời hẹn hò hôm đó cho dẫu ta cách xa phương trời Mình chờ đợi nhau nhé, một ngàу kia anh sẽ quaу về. [ĐK] Rồi thấm thoát ngàу tháng dài em vẫn chẳng thấу anh trở lại Từng ngàу em cứ đếm thơi gian,đếm đến khi lại được lại thấу anh. Ở nước mắt đã chan hòa, héo hon em chôn kín mối tình Ɲguуện cầu anh chốn ấу bình уên và em chắc sẽ thôi chờ mong. Bình luận Bình luận Tên bạn Nội dung Ghi chú về lời bài hát Chắc em thôi mong chờ Lời bài hát Chắc em thôi mong chờ liên tục được cập nhật đầy đủ các thông tin về nhạc sĩ, ca sĩ thể hiện, năm sáng tác, mp3 cũng như video clip youtube tại có thể liên hệ với ban quản trị website qua phần comment hoặc email để bổ sung hoặc chỉnh sửa các thiếu sót về lời bài hát hoặc các version hay ngôn ngữ khác tiếng Việt, tiếng Anh, tiềng Hàn Quốc...Từ khóa tìm kiếmLời bài hát Chắc em thôi mong chờ, Chắc em thôi mong chờ Lyrics, loi bai hat Chac em thoi mong cho, Chac em thoi mong cho Lyric, khuyết danh, Chacemthoimongcho
Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn thái FullSố chương 10Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Nguồn convert Meoconlunar TTVEdit LinhMaroonBeta ruaconNữ chính bạch thỏ, nam chính "biến thái"Sau bao năm trời ôm "mối hận" vì chuyện quá đáng ấy mà cô đã làm với anh, không biết là ông trời run rủi cho anh được báo mối thù năm ấy, hay chính cô "thiên đường có mà không đi, địa ngục không cửa lại xông vào"...Đã thế thì đừng trách anh dùng hết thủ đoạn biến thái bắt cô "trả" cho bằng hết Hắc hắc...Không ngờ cô gái năm xưa hở chút lại đỏ mặt như "mông khỉ" kia, vậy mà lớn lên lại trông ngày càng trưởng thành, thuần thục, hương vị thiếu nữ lại càng mê ngườiChỉ là cái kiểu suốt ngày đỏ mặt lại không hề đổi chút nàoKhiến hắn càng "chơi đùa" cô lại càng nghiện không dứt ra đượcThế nào hắn cũng phải khiến cô giải thích cho rõ ràng chuyện kia, mà cho dù có hay không cũng không quan trọng, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô nữa đâu...
chỉ mong chầm chậm thích em